[Trọng Sinh] Chàng Trai Khôi Ngô, Trầm Lặng – Chương 33

CHƯƠNG 33

Editor: Tiểu Tiên Nữ

Mộc Miên ngủ một giấc dậy đã bị người ôm vào trong ngực, đằng sau truyền đến hơi thở ấm áp quen thuộc.

Cô nhìn cánh tay đang vòng ôm eo cô, nhẹ nhàng nhấc ra chỗ khác, sau đó lăn một vòng thoát khỏi lòng anh.

Lâm Mộ An ngủ rất say, thoạt nhìn an ổn lại điềm tĩnh, nhưng sau khi Mộc Miên rời khỏi, anh lại hơi hơi nhăn mày, tự động hướng về phía cô tìm kiếm.

Sau khi tìm kiếm không có kết quả, anh ngủ thiếp đi trên chiếc gối vẫn vương mùi hương của cô.

Cầm chăn bông trong tay mà cọ cọ, khuôn mặt trắng nõn hiện rõ sự quyến luyến không nói được, Mộc Miên liền nhịn không được cong khóe miệng, tâm trạng rất tốt.

Đêm qua, một người ngủ dưới đất, một người ngủ trên giường, Lâm Mộ An lại khăng khăng muốn nắm tay cô mới bằng lòng đi ngủ.

Mộc Miên chỉ có thể ngủ sát mép giường, tay rũ xuống dưới cho anh nắm.

Lúc đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên anh nhỏ giọng nói chuyện, thả nhẹ giọng nói, tựa như đang ở một nơi xa vọng về.

Anh kể về gia đình, tuổi thơ, còn có quá khứ mà Mộc Miên chưa từng biết.

Trong một đêm này, lần đầu tiên Lâm Mộ An tâm sự với một người về những ký ức đã tích tụ trong lòng, nó bị lên men rồi lớn dần tạo thành một khối u hồi ức ác tính.

Mộc Miên yên lặng lắng nghe, trên mặt không hiện vẻ gì khác lạ, nhưng hơi thở vô cùng nhẹ nhàng, sợ làm phiền tới anh.

Đối với Mộc Miên, khoảnh khắc này vô cùng quý giá.

Đó là thế giới của anh ấy.

Lần đầu tiên, anh ấy chủ động mở lòng với người khác.

May mắn thay, người đó là cô.

Như thường lệ, sau khi Mộc Miên chuẩn bị bữa sáng xong, Lâm Mộ An mới rửa mặt sạch sẽ đi ra, khoảnh khắc ánh mắt giao nhau tựa như vẫn bình thường nhưng lại có chút gì đó đã thay đổi.

Nếu phải nói thì đó có thể là sự thân mật.

Sự thấu hiểu cùng ăn ý sau khi đã thẳng thắn với nhau.

Làm cho con người ta càng trở nên thân thiết hơn.

.

Nhiều lần trên đường trở về nhà, cô cảm thấy có người theo dõi mình, nhưng khi cô quay lại thì không có ai.

Cho đến một ngày cô chợt nhớ ra trong nhà không có nước tương, liền bước vào siêu thị nhỏ ở chỗ ngoặt nơi ngã tư, vô tình nhìn thấy một nam sinh qua ô cửa kính.

Cậu ta mặc đồng phục màu xanh trắng, một bên vai đeo cặp sách màu đen, đứng ở ven đường nôn nóng nhìn xung quanh.

Mộc Miên bình tĩnh híp mắt đánh giá cậu ta.

Khuôn mặt cậu ta rất non nớt, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, đường nét trắng trẻo đẹp trai, dáng người cao gầy, trông hiền lành vô hại.

Mộc Miên thu hồi ánh mắt, cầm lấy chai nước tương trên kệ bên cạnh, bước đến quầy tính tiền, sau đó giả vờ như không biết gì, bước ra ngoài với đống đồ trong tay.

Ánh mắt lơ đãng, nhìn thấy cậu ta như thở phào nhẹ nhõm. Ánh hoàng hôn kéo bóng dài chiếu trên bức tường bên cạnh, mảnh mai mà méo mó.

Cách bóng cô một đoạn, có một bóng đen, giữ khoảng cách không xa, theo sát sau lưng cô.

Mộc Miên trở về nhà, đóng cửa lại, Lâm Mộ An đang ngồi xếp bằng trên sô pha chơi game.

Áo khoác đồng phục bị cởi ra ném sang một bên, anh mặc đại một chiếc áo phông trắng, quần đồng phục xanh trắng rộng rãi, cần cổ trắng mềm, xương quai xanh thẳng tắp tinh tế.

Mái tóc mềm mại che vầng trán, biểu cảm trên mặt vừa chuyên chú lại nghiêm túc, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình, môi khẽ mím lại.

Thỉnh thoảng anh hơi nhíu mày, vẻ mặt không chút lo lắng, lại ngẫu nhiên mặt mày giãn ra, khóe miệng tràn đầy vui sướng trẻ con.

Mộc Miên đứng ở cửa, cảm thấy mình đã hết thuốc chữa.

Bởi vì dáng vẻ này của Lâm Mộ An, cô cũng rất thích.

“Tớ về rồi đây…”

Cô cưỡng bách chính mình dời tầm mắt, cúi đầu đổi giày.

Người kia vẫn chuyên chú chơi game, đắm chìm trong đó, chẳng để ý cô chút nào, hoặc cũng có thể một âm tiết nào đó phát ra từ mũi, nhưng vì không để ý nên có lẽ chỉ có anh nghe thấy được.

Mộc Miên đi qua, bất mãn nâng cằm anh lên, dùng ngón tay xoa lên làn da mềm mại trắng nõn ấy, sau đó cúi người chạm vào đôi môi hơi hé mở.

Thỏa mãn mà hôn từ trong ra ngoài.

Nuốt mọi lời phàn nàn không hài lòng của anh vào trong bụng.

Khi cô buông anh ra, quả nhiên chỉ còn lại sự dịu dàng ngập trong nước từ đôi mắt đen sáng ngời ấy.

Anh nhìn xuống màn hình, miệng lẩm bẩm.

“Tôi vẫn đang ở trong trận, cậu xem đều đã chết…”

“Trò chơi quan trọng hay tớ quan trọng? Hử?” Mộc Miên nâng cằm anh, híp mắt hỏi.

Ngũ quan của anh rất đẹp, đặc biệt là cằm, hình dáng tinh tế kết hợp với làn da mềm mại, ngón tay chỉ nắm một chút đã cảm thấy thoải mái.

Kể từ khi phát hiện bí mật đó, Mộc Miên liền yêu nhất hành động này.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Lâm Mộ An trở nên rất ngoan ngoãn và nghe lời cô gần như vô điều kiện.

Bất cứ khi nào Mộc Miên nâng cằm anh lên, anh đều mở mắt ngoan ngoãn nhìn cô.

Không chống cự, cũng không tức giận.

“Cậu quan trọng…”

Anh chớp chớp đôi hàng mi vừa dài vừa dày của mình, từ tốn đáp.

Mộc Miên hài lòng gật đầu, đứng dậy đi vào phòng bếp nấu cơm.

Không bao lâu sau, phòng tắm liền truyền ra tiếng nước, anh luôn thích thay một bộ quần áo rộng rãi thoải mái sau khi tắm rửa xong, rồi ăn cơm rửa bát, làm bài tập, sau đó trực tiếp đi ngủ.

Mộc Miên bưng bát, nhìn gương mặt trắng nõn mềm mại của thiếu niên đối diện, lặng lẽ nuốt nước miếng.

Lát sau, nhỏ giọng thử hỏi.

“Lâm Mộ An…”

“Em trai thừa kia của cậu, có phải trông trắng trẻo sạch sẽ, vừa cao vừa gầy giống cậu không…”

Dường như trong chốc lát anh mới phản ứng lại, từ trong bát ngẩng đầu lên, cực kỳ thong thả chớp chớp mắt, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cô.

“Vì sao đột nhiên lại hỏi về nó…”

“Tự nhiên tò mò thôi…” Mộc Miên trả lời, tựa như không có gì, cô cúi đầu gắp đồ ăn cho vào miệng, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc bổ sung.

“Vạn nhất ngày nào đó tớ gặp trên phố còn tránh thật xa.”

Lâm Mộ An ngơ ngẩn, sắc mặt khôi phục lại như bình thường, nghĩ nghĩ, gật đầu: “Gần giống…”

“À”, Mộc Miên phảng phất như chỉ thuận miệng hỏi, đáp một tiếng rồi cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, thần sắc không có một tia khác thường.

Lâm Mộ An dừng một chút, chậm rãi gặp đồ ăn đưa vào trong miệng.

.

Ngày hôm sau, Mộc Miên lại phát hiện nam sinh kia, cô làm bộ không biết gì, giống như ngày thường mua đồ ăn rồi về nhà.

Cứ như vậy được một tuần, chính là cậu ta đã không kiên nhẫn nổi.

“Mộc Miên, tôi là Lâm Hành.”

Bên cạnh bồn hoa ở tiểu khu, cậu ta vươn tay ngăn Mộc Miên lại, trực tiếp nói tên mình, vẻ mặt rất tự nhiên mà bình tĩnh.

Nhìn không ra một chút dấu vết chột dạ của việc theo dõi người khác cùng sự thất lễ khi tùy tiện chặn đường người xa lạ.

Mộc Miên ngẩng đầu lên, từ góc độ này, cô có thể thấy ban công nhà cô.

Cô cười cười, nói.

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú biết cậu.”

Nói xong, không chút do dự lướt qua cậu ta đi về phía trước, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Mộc Miên từ ba bước thành hai bước nhanh chân bước vào trong tiểu khu, sau đó giữ cửa khóa lại.

Cô quay đầu nói với bác bảo vệ ở đối diện.

“Ngại quá, cháu không quen biết người kia, xin bác đừng cho cậu ta vào, cảm ơn ạ!”

Cửa bị khóa lại, vẻ bình tĩnh trên mặt Lâm Hành xuất hiện một vết nứt, mang theo sự tức giận nhè nhẹ. Mộc Miên thu hồi tầm mắt, nhìn bảo vệ, ngữ khí có ý thỉnh cầu.

“Bác bảo vệ ơi, phiền bác chút nữa nói với đồng nghiệp ca sau, ngàn vạn lần đừng cho cậu ta vào, nam sinh này đã theo dõi cháu nửa tháng rồi, cháu sợ lắm.”

“Thật nhìn không ra, người trông trắng trẻo văn nhã thế này cơ mà, cháu gái, có muốn bác báo cảnh sát giúp cho không?” Bác bảo vệ nhiệt tình kiến nghị.

Mộc Miên vội vàng từ chối: “Không cần không cần, cảm ơn bác, chỉ cần đừng để cậu ta tiến vào là tốt rồi ạ.”

“Đúng rồi, tốt nhất là bác chụp một bức ảnh gửi cho bác đồng nghiệp thay ca kia xem qua ạ…” Cô nhắc nhở.

“Đúng đúng đúng.”

Bác bảo vệ vội vàng gật đầu, sau đó móc điện thoại ra, hướng về phía Lâm Hành đang đứng bên ngoài, trong nháy mắt một tiếng tách vang lên.

Lâm Hành sửng sốt, nhanh chóng vươn tay che mặt, hoảng sợ bỏ chạy.

Mộc Miên đứng tại chỗ, cầm quai cặp, khẽ nhếch miệng.

Lâm… Hành sao?

.

Thẳng đến khi về nhà mở cửa đổi giày, trong đầu cô vẫn là gương mặt kia.

Vài lần trước đây cô chỉ thấy bóng dáng xa xa, vừa rồi ngay lúc ánh mắt chạm nhau, những đường nét của cậu ta hiện rõ trước mắt Mộc Miên.

Gương mặt giống bố Lâm đến sáu phần, còn ba phần giống Lâm Mộ An.

Đặt trong đám đông thì vẫn là một người gây chú ý.

Nhưng nếu so sánh với Lâm Mộ An thì vẫn kém tinh tế hơn một chút. Trong lòng của Mộc Miên, nó chẳng qua là sự khác biệt giữa bản giả và bản gốc.

Cho dù khi cậu ta có vẻ ngoài như ánh dương, được nhiều người yêu thích.

Nhưng Mộc Miên yêu nhất vẫn là chàng trai lạnh nhạt ít lời, yếu ớt tối tăm, sẽ làm nũng với cô cơ.

Cùng lúc đó, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô, trong trẻo lạnh lùng, mang theo chút bất bình khó chịu.

“Cậu về nhà mà không chào tôi —”

Mộc Miên nghiêng đầu, người nọ ngồi xếp bằng trên sô pha đang mở to mắt trừng cô, nhạc nền quen thuộc của trò chơi phát ra từ điện thoại, nhưng anh cũng không quan tâm.

Cứ bướng bỉnh nhìn chằm chằm cô, trong mắt tràn ngập sự lên án.

Mộc Miên cười khẽ, trêu chọc anh.

“Bởi vì lần trước cậu phớt lờ tớ, cho nên tớ không muốn chào nữa.”

Nói xong, cô đi vào bếp, lấy tạp dề ra mặc vào. Vừa mới chuẩn bị vòng tay sau lưng để buộc dây thì phía sau đã truyền đến tiếng bước chân, hai dây vải màu xanh nhạt bị lấy đi.

Nụ hôn nóng ẩm rơi trên gáy cô.

Phần eo từ từ được siết chặt.

Anh thắt dây lưng cho cô rồi ôm cô từ phía sau, kề môi vào tai cô, thấp thỏm thừa nhận sai lầm của mình.

“Tôi sai rồi… Về sau tôi cũng không dám không để ý tới cậu nữa —”

Âm thanh trò chơi điện thoại trong phòng khách vẫn vang lên, nhạc nền và những đoạn độc thoại của các nhân vật trong game hòa vào nhau, ầm ĩ chói tai, vô cùng ồn ào.

Nhưng ở thời điểm này, nó giống như trở nên bình yên.

Mộc Miên chỉ cảm thấy lồng ngực ấm áp phía sau, trái tim đang đập nhộn nhịp và những lời nói nhẹ nhàng khiến lòng người rung động bên tai cô.

Cô không nhịn được quay đầu lại, khẽ chạm đôi môi kia, rồi nhanh chóng tách ra, sau đó như người yêu thì thầm với nhau.

“Thôi được, tớ tha thứ cho cậu.”

#03/09/2021 – 17h53’

Tiểu Tiên Nữ: Mở lòng rồi sẽ càng thêm trân trọng người bên cạnh, vì vậy phần nào lý giải sự lựa chọn của anh về sau.

À đúng rùi, mình đã chốt đơn của bạn Trúc Khải. Còn bạn Huỳnh Thư đọc mục Góc Tri Ân rồi gửi mình yêu cầu sớm nhé ❤

<= CHƯƠNG 32 ~ ~ CHƯƠNG 34 =>

4 bình luận về “[Trọng Sinh] Chàng Trai Khôi Ngô, Trầm Lặng – Chương 33

Bình luận về bài viết này